"Nhà xanh" không khéo thành ra xanh mặt.
Nghe nói mực nước biển thế giới sẽ còn dâng nữa theo cái đà biến đổi khí hậu và cạn kiệt tài nguyên, cho nên quy hoạch - kiến trúc xanh xem ra đã là thái độ ứng xử cấp thiết lắm rồi, không còn phải bàn. Nhưng trong phạm vi hẹp của xây dựng nhà ở tư nhân, tôi vẫn nghĩ rằng, làm nhà xanh không đơn giản chỉ là trồng cây quanh nhà, vài lu nước róc rách và bình gốm tiểu cảnh sắp đặt như ở resort. Mà các resort bây giờ cũng gắn máy lạnh đủ hết, các mảng xanh được chăm chút hàng ngày bởi một lực lượng chuyên nghiệp, và dĩ nhiên, chi phí phải trả của khách cũng tăng theo mức độ hoang sơ mà resort A, khu nghỉ mát B đã đánh trúng vào nhu cầu của hiện nay: tìm về thiên nhiên. Còn trong cải tạo nhà ở đô thị, nhà cho người thu nhập thấp, chung cư, nhà lô phố… thì cách đặt vấn đề có lẽ không “cao cấp” như vậy được. Theo một kiến trúc sư có kinh nghiệm, chi phí đầu tư cho một nội thất văn phòng xanh cao gấp rưỡi nội thất văn phòng bình thường, và phải đặt trong toàn cục một tòa nhà xanh, một đô thị xanh thì mới đầy đủ giá trị thực tiễn. Xem ra, những khái niệm “xanh” đang được cổ xúy hiện nay gặp nhiều trở ngại không chỉ từ kinh phí mà còn từ cản trở của toàn bộ hệ thống cơ sở hạ tầng đang có. Thế cho nên làm nhà xanh, nếu xét đến cùng, là một điểm nút trên cái vòng luẩn quẩn của con người: mải mê khai thác tài nguyên, đi tìm tiện nghi dẫn đến hủy hoại môi trường, đến khi bị môi trường phản ứng lại thì phải lo bù đắp với chi phí cao gấp nhiều lần. Xanh phải bắt đầu từ khái niệm sử dụng, từ thái độ cư xử, từ kinh phí cho phép, từ các quy định về tỷ lệ mật độ xây dựng đến chọn lựa vật liệu, cách thức thi công, quá trình vận hành và bảo trì sửa chữa sau này. Muốn “xanh” được như thế, quả thật vẫn còn lắm gian nan. Nhưng đó là con đường tất yếu, không còn nhiều lối rẽ cho những người thiết kế và chủ nhà lựa chọn nữa. Những mảng xanh hiếm hoi trong nhà phố - chỉ mới đủ đáp ứng phần nào nhu cầu “mát mắt” trong điều kiện đất chật, người đông…